hinnītus
            
          
          hinnītus, ūs, m. hinnio, a neighing:   subito exaudivit hinnitum, Cic. Div. 1, 33, 73; Lucr. 5, 1073; Verg. G. 3, 94; Hor. C. 2, 16, 34.—In plur., Ov. M. 2, 154; 669; Suet. Ner. 46.
          {
  "content": "hinnītus, ūs, m. hinnio, a neighing:   subito exaudivit hinnitum, Cic. Div. 1, 33, 73; Lucr. 5, 1073; Verg. G. 3, 94; Hor. C. 2, 16, 34.—In plur., Ov. M. 2, 154; 669; Suet. Ner. 46.\n",
  "key": "hinnitus",
  "type": "main"
}